MIMK-158, phệt em thư ký Azu Amatsuki sướng nhớ đời thì thôi, đi trên đường thấy chiếc xe khách nào đó chạy ngang qua, nhiều lúc mình lại nhớ tới con bé, nhớ tới cái ánh mắt của nó lúc ôm mình, nhớ tới tiếng “em hứa” thì thầm bên tai, MIMK-158 nhớ tới cảnh mình thấy con bé ôm mặt khóc qua lớp kính xe… Lúc đó, con bé không cần che giấu cảm xúc nữa. Nó đang hạnh phúc. Mình biết. Cũng lạ… Lúc cần khóc con bé luôn mỉm cười, còn lúc cần cười nó lại khóc… Con bé không nhìn mình, nó nói rằng nó sợ mình nhìn thấy khuôn mặt xấu xí đó của nó… Ngoài tin nhắn đó ra thì cả tuần